Thì ra khi con người nhìn thấu nhiều thứ, thực sự sẽ trở nên hoàn toàn khép kín. Khi mất đi khả năng giao tiếp với người khác, càng khiến họ mất đi hứng thú với việc diễn trò với người khác. Có lẽ, khi tôi nói rằng, "hiểu quá nhiều, nhìn thấu quá rõ, bạn sẽ trở thành đứa trẻ mồ côi của thế giới", đó là vì tôi đã bước lên con đường không thể quay lại. Tôi đã thấy bản chất của sự vật, sự phức tạp của nhân tính, và sự tàn nhẫn của thế giới. Tôi cố gắng hòa nhập, nhưng nhận ra mình ngày càng khó đặt mình vào trong cơn hỗn loạn này. Tôi từng là một người lý tưởng nhiệt huyết, tin tưởng vào sự phân định rõ ràng, quyết tâm thay đổi những người xung quanh. Tuy nhiên, khi tuổi tác tăng lên, tôi dần nhận ra rằng mọi thứ phức tạp hơn tôi tưởng. Tôi đã thấy những gam màu xám của quy tắc, những khúc mắc của nhân tính, và sự thật rằng cuộc sống không dễ dàng. Tôi bắt đầu ít nói, bắt đầu suy nghĩ, và cuối cùng chọn im lặng. Tôi đã thấy sự vật lộn của mọi người, nỗi bất lực sau nụ cười, và cái giá của những lời khen. Tôi hiểu rằng cuộc sống không phải là một câu chuyện cổ tích, mỗi nhân vật đều có những khó khăn riêng. Tôi đã thấy trò chơi quyền lực, sự trao đổi lợi ích, và sự chân thành thì hiếm hoi. Tôi mới hiểu rằng, trưởng thành có nghĩa là chấp nhận, có nghĩa là buông tay, vì vậy tôi không còn dễ tin, không còn mù quáng. Tôi đã học cách lắng nghe, học cách quan sát. Tôi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi của thế giới, không có phe phái, chỉ có sự hiểu biết. Tôi đứng giữa đám đông, nhưng như thể cách nhau bởi núi sông hồ biển, lặng lẽ nhìn từng người. Tôi bắt đầu ghét một phần của thế giới, tôi đã hiểu được sự cô đơn, đó chính là dấu ấn của sự trưởng thành phải không! Tôi tin rằng đây không phải là điểm kết thúc, mà là một khởi đầu mới. Tôi đã học cách trân trọng những khoảnh khắc cô đơn này, vì nó giúp tôi hiểu bản thân sâu sắc hơn.
Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
Hôm nay tôi thấy một từ, gọi là hạt nhân vỡ.
Thì ra khi con người nhìn thấu nhiều thứ, thực sự sẽ trở nên hoàn toàn khép kín. Khi mất đi khả năng giao tiếp với người khác, càng khiến họ mất đi hứng thú với việc diễn trò với người khác. Có lẽ, khi tôi nói rằng, "hiểu quá nhiều, nhìn thấu quá rõ, bạn sẽ trở thành đứa trẻ mồ côi của thế giới", đó là vì tôi đã bước lên con đường không thể quay lại.
Tôi đã thấy bản chất của sự vật, sự phức tạp của nhân tính, và sự tàn nhẫn của thế giới. Tôi cố gắng hòa nhập, nhưng nhận ra mình ngày càng khó đặt mình vào trong cơn hỗn loạn này. Tôi từng là một người lý tưởng nhiệt huyết, tin tưởng vào sự phân định rõ ràng, quyết tâm thay đổi những người xung quanh. Tuy nhiên, khi tuổi tác tăng lên, tôi dần nhận ra rằng mọi thứ phức tạp hơn tôi tưởng. Tôi đã thấy những gam màu xám của quy tắc, những khúc mắc của nhân tính, và sự thật rằng cuộc sống không dễ dàng. Tôi bắt đầu ít nói, bắt đầu suy nghĩ, và cuối cùng chọn im lặng. Tôi đã thấy sự vật lộn của mọi người, nỗi bất lực sau nụ cười, và cái giá của những lời khen.
Tôi hiểu rằng cuộc sống không phải là một câu chuyện cổ tích, mỗi nhân vật đều có những khó khăn riêng.
Tôi đã thấy trò chơi quyền lực, sự trao đổi lợi ích, và sự chân thành thì hiếm hoi. Tôi mới hiểu rằng, trưởng thành có nghĩa là chấp nhận, có nghĩa là buông tay, vì vậy tôi không còn dễ tin, không còn mù quáng. Tôi đã học cách lắng nghe, học cách quan sát. Tôi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi của thế giới, không có phe phái, chỉ có sự hiểu biết.
Tôi đứng giữa đám đông, nhưng như thể cách nhau bởi núi sông hồ biển, lặng lẽ nhìn từng người. Tôi bắt đầu ghét một phần của thế giới, tôi đã hiểu được sự cô đơn, đó chính là dấu ấn của sự trưởng thành phải không! Tôi tin rằng đây không phải là điểm kết thúc, mà là một khởi đầu mới. Tôi đã học cách trân trọng những khoảnh khắc cô đơn này, vì nó giúp tôi hiểu bản thân sâu sắc hơn.